Lời bài hát "Chắp Tay Lạy Người" Lyrics
Tác giả: Trúc Phương
Trình bày: Đan Nguyên
Tôi chắp tay xin lạy tôi, lạy người đời
Lạy bạn bè, lạy em đã lừa dối
Tôi xin lạy cơn đau
Đi trên vực sâu nghe buồn gì đâu
Khi chưa tỏ tình đã nói xa nhau.
Tôi chắp tay xin lạy đêm ngủ thật lạ
Mà lạnh đầy cô đơn buốt thịt da
Ôm mối tình liêu trai
Cơn mê vụt trôi xa khỏi tầm tay
Để tôi nói ghét người yêu người.
Khơi thêm đau vết thương đời mang
Nhớ yêu đương, nỗi nhớ bàng hoàng
Bạn thân trở mặt, người yêu xa dấu tay ôm
Lạy người cho tôi biết buồn
Nên ơn sâu đã thành oán hờn.
Tôi chắp tay xin cảm ơn thật vội vàng
Để được bình yên trên bước ngựa hoang
Khi u hoài phôi pha
Ghi trong bài ca cho người phụ ta
Lời tha thiết cũng thành xa lạ.
Chắp tay lạy tôi, chắp tay lạy đời
Chắp tay lạy em, lạy người tôi yêu.
"Chắp tay lạy người" là một trong những nhạc phẩm tăm tối u uất nhất của làng âm nhạc Việt Nam. Bao nhiêu nỗi buồn tựu chung lại vẫn là nỗi đau buồn của mối tình liêu trai dang dở, người mà "chưa tỏ tình đã nói xa nhau". Nỗi đau vì tình có phải là cội nguồn hay là kết thúc của mọi nỗi đau khác, cái nỗi đau mà người chung tình như bị đẩy đến bờ vực thẳm mà không thể và không thiết giằng co để tự cứu mình nữa. Tình yêu đó mãnh liệt đến mức cứu rỗi một con người mà có khi cũng là kiếp nạn đầy đọa người ta đến vậy và khi không có nó họ như bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Mất đi tình yêu người ta trở nên hận chính người mình yêu, căm ghét ân tình và những gì không đáng ghét "ơn sâu đã thành oán hờn", như thể họ đang phải đi ngược lại với cuộc sống này, lạc lõng và tất cả đang chống lại họ, nhưng cuối cùng lại không thể nào chống lại hay bỏ được người mình yêu. Sân khấu phủ màu xanh lam tối, đèn chiếu le lói cùng tiếng gõ mõ tạo nên một cảnh tượng huyền bí âm u, sương khói mịt mù. Nhạc nền rung rung u u như tiếng gió hoang vu trên đỉnh đồi khuya vắng, đưa người nghe vào cõi say tình và thấy được từng bước lặc đi, lê lết của nhân vật chính qua đoạn nhạc dạo đầu. Trong cõi thê lương đó giọng hát Đan Nguyên khi bổng khi trầm, khi rít lên như tiếng gió xoáy hoà lẫn tiếng rên và tiếng hú đanh thép, nặng tình của một con sói đã bị trọng thương, như van lơn, ai oán, tủi hờn, tức tưởi... Ai đã từng yêu đến mức như thế sẽ thấu được nỗi đau lên đến tột cùng và theo thời gian sẽ trở lại hành hạ thôi thúc ta bất cứ lúc nào khiến ta ngã gục trong cảm giác lạnh buốt, bàng hoàng cứa sâu tận tâm can. Có người nào lại không cảm thấy xót xa cho được? Sẽ có người muốn nói với anh rằng họ có thể làm được gì cho anh, nhất định họ sẽ làm.